Thứ Hai, 26 tháng 8, 2013

Những ngày buồn bã



           Không biết bắt đầu từ đâu nữa. Mấy hôm nay nhùng nhằng một đống công việc người ta nhét cho mình. Trước đây, mình đâu có phải làm những việc đó, bây giờ nó lại rơi vào mình. Mình đã không muốn làm, những ngày cuối tuần tranh thủ nghỉ...BC liếc mình cái nhìn hết sức sắc lạnh, rồi cao giọng "Bộ muốn nghỉ là nghỉ hả?". Còn to tiếng hét mình...Mình hết sức bực mình, phải ngậm đắng nuốt cay. Người ta nói: Ánh mắt của BC thật đáng sợ, mình đã có dịp chứng kiến. Lần đầu, mình ko phòng bị, ngay lập tức bị ánh mắt đó làm hoảng sợ. Lần hai, do góc nhìn ko chuẩn xác, mình may mắn thoát được và ko nhìn BC mặc cho anh ta nói gì nói. Mặt mình lạnh như tượng đá. Rồi khi đi có công việc chung, gặp nhau cứ như người xa lạ. Lúc trước, còn thân thiện hỏi thăm. Còn bây giờ thì thôi rồi...
            Hôm nay, có dịp mình đi chơi cho khuây khỏa. Đi một đoạn thật xa để tận hưởng làn gió mát một mình. Đoạn đường mình đi liên tiếp có 2 vụ tai nạn giao thông. Đi làm xa, thì cũng có bất lợi của nó, và mình cũng không phải là người quản giao và nhanh chóng thích nghi với môi trường mới. Mình nhớ đến một nhân vật trong phim. Cô gái đó nhà rất giàu, ba cô có vợ 2 và một đứa con riêng. Cô bị họ đối xử rất tệ. Lần nào cô cũng khóc và nhớ về kỷ niệm của người mẹ quá cố. Mẹ kế và cô con riêng đã lấy đi hết tiền của cha cô, công ty của ông cũng bị chiếm đoạt. Nhà bị tịch biên, cô phải ra ngoài ở nhà trọ cùng bạn trai. Cô xin được việc làm phục vụ trong một tiệm ăn. Mới đầu người quản lý theo dõi cô rất sát, săm soi từng cử chỉ nhỏ. Những người bạn thời đại học lúc trước ko ưa cô, cũng chọc ghẹo, móc cô,...
          Đôi lúc, mình cũng cảm thấy ngộp thở vì những ánh mắt săm soi. Mình phải lắc đầu ngao ngán vì sự đối xử không công bằng giữa người cũ và người mới. Người mới thì bị canh chừng như kẻ trộm. Chẳng bao giờ có thể nói chuyện thân tình với người cũ được, có chăng chỉ là những câu hỏi để thỏa mãn trí tò mò. Lúc ban đầu, BC nói có gì thì nói cho anh ta biết. Nhưng thử hỏi, anh ta có bao giờ xem mình là một người bạn hay không? Anh ta có bao giờ lắng nghe mình, mình mới nói ra một câu thôi, đã bị cho là vô lý. Cô bạn mới của mình nói: "Biết bao giờ mình mới hòa nhập vào nhóm người đang cười nói kia?". Tôi nghĩ là sẽ không bao giờ... Thôi vì miếng cơm manh áo, đành chịu đấm ăn xối vậy!!!!!!!!!!!!!!!!