Hôm nay, nghe cô bạn kể chuyện về những
năm tháng trước đây. Cô ấy còn nói:”Con gái có thời, bộ không biết hả?”. Câu
này cô dành cho người bạn đi xa cô mà không nói một lời. Và cô ấy dễ dàng trãi
qua sự vắng lặng nhờ một mối quan hệ khác. Câu nói của cô ấy vẫn còn vẵng bên
tai tôi.
Nhìn lại những năm tháng một mình đắp đổi
nỗi buồn, giờ cảm thấy thật xót xa! Nhờ những người bạn gái và tự mình suy ngẫm,
tìm hiểu, đồng cảm từ những câu chuyện tình buồn… Tôi thật đau lòng cho tính chất
mối quan hệ như vậy đó. Bao năm tôi suy ngẫm và phải tự đứng dậy một mình là
chính. Tự hỏi người ấy nơi đâu? Không lẽ
hoàn cảnh lại chi phối đến thế kia ư? Vui, buồn gì chả cần biết đến nhau nữa!?
Thật thất vọng và mất niềm tin vào những mối quan hệ như thế này một lần nữa!
“Con gái có thời”, vậy phải sống gấp, sống
vội thế kia ư?! Để chỉ khỏa lấp trong khoảng trống tâm hồn nào đó ư? Có tìm, chắc
tôi khó mà tìm được! Thay vào đó là những suy nghĩ chua cay. Đồng cảm để có thể
vực dậy được mình, để cảm thấy mình không hề cảm thấy đơn độc trong cuộc đời.
Xem nhiều rồi, đọc nhiều rồi,…những cái đau của họ càng làm tôi cảm thấy buồn
hơn, khi mình cũng từng lâm vào tình hình như vậy.
Sai rồi, tôi chẳng phải ngày càng vui hơn
đâu! Mà trái lại, tôi ngày càng cảm thấy buồn hơn trước nhân tình thế thái. Mặt
bên ngoài chả thể phô bày hết mặt bên trong. Càng cảm thấy chạnh lòng trước sự
thật, bản chất của sự thật. Tự trách làm chi, khi ta là con người nhìn thấy lá
thu rơi đã chìm vào một nỗi miên man xa thẳm, hay nỗi buồn đã có từ đâu trong
tiềm thức…
Tôi cảm thấy khoảng cách giữa tôi và anh
đã thật xa, cho dù làm chung một cơ quan và chung một phòng. Tôi dần phải làm
việc độc lập, anh thì có công việc của riêng mình. Những lúc đi chung đâu đó,
chúng tôi cũng chẳng trò chuyện gì nhiều, hình như là không hợp lắm. Anh không
tin những chuyện tôi kể, cảm thấy bất bình, tôi thì cảm thấy mình không hề được
ủng hộ trong trò chuyện. Nhưng những ân tình mà lúc trước anh đã giúp tôi làm
quen với công việc, tôi không thể quên được. Mà anh vẫn lạnh lùng…Hôm anh ra
ngoài, buổi chiều không về mà anh lại có công việc cần làm gấp. Tôi đã ngần ngại
định gọi anh, rồi tôi lại không…Buổi chiều tôi ghi tờ giấy bảo có yêu cầu công
việc để trong tập hồ sơ, hy vọng anh sẽ tìm được. Hôm sau, quả thực anh đến sớm
hơn tôi, dĩ nhiên anh đọc được tờ giấy đó, số phận của tờ giấy đó cuối cùng là ở
trong sọt rác! Thật ra, tôi có mong mỏi gì nhiều đâu, tôi chỉ mong có thể cùng
anh thân thiết như lúc trước mà thôi!!! Thế mà cái khoảng cách kia ngày càng
xa, xa dần…Nhiều khi chúng tôi chả nói một đôi câu, tính tôi nhiều khi hay bực
bội khi có công việc gấp mà mình chưa kịp chuẩn bị và hay ca cẩm. Anh có vì vậy
mà cảm thấy không thích tôi, bắt đầu cảm tôi chẳng dễ chịu một chút, hở chút là
cau có, căng thẳng? Thôi thế nào cũng được, tôi chỉ mong mình sống được yên ổn.
Gặp anh mỗi ngày cũng là một điều gì ân điển. Mai mốt liệu anh có đi học xa,
nâng cao chuyên môn hay không. Nếu có chắc buồn lắm nhỉ?! Tôi cũng chẳng có lý
do gì nhắn tin hỏi thăm, khi nào về cơ quan rồi mới gặp được…