Thứ Tư, 22 tháng 5, 2013

Nghỉ hè rồi, trường học vắng tênh, tôi cũng thấy buồn lây. Đêm qua không hiểu không tài nào ngủ được, thức tận 0h khuya. Nghe thấy tiếng kêu eng éc, rồi im bặt. Nó cũng là một sinh linh…và chắc nó sẽ không còn trở lại với hình hài như thế! Tiếng động đêm khuya làm tôi cảm thấy day dứt cho một số kiếp phù sinh. Cái gì vui, cái gì buồn chợt lọt vào mi mắt, rồi trôi tuột ra…Cuộc sống cứ thế tiếp diễn đều đều, như giai điệu của nó vốn là vậy! Có chi phải lưu giữ quá nhiều? Cứ yên bình như khúc sông trôi…
Một không khí vắng lặng đến nhẹ nhàng và buồn bã lại gợi cho tôi nhiều nghĩ suy. Giả sử tôi ở nhà buổi trưa này, chắc là đang thưởng thức nhạc và chìm vào giấc ngủ. Không có thời gian nào để suy nghĩ lắng đọng tâm tư như lúc còn học ĐH. Vậy cũng thật hay! Cuộc sống càng cô độc thì càng có cơ hội nhìn lại mình, soi chiếu nội tâm của mình, xem mình nghĩ gì. Mình đã hài lòng hay bất mãn với cuộc sống được bao nhiêu. Rồi thế ta lại bước tiếp…

2 nhận xét:

  1. Có thể yên bình như khúc sông thì tốt quá... Nhưng mà việc ta ở một mình lại chẳng thi vị chút nào thì điều đó lọt vào tầm ngắm của bọn tội phạm.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Mình đã về quê rồi, ko đi đâu vào buổi tối cả. Chỉ đi vòng vòng nhà mà thôi!!

      Xóa