Lắng nghe bài hát ”Em chỉ là một cô gái” của
Lâm Chí Khanh, chợt tủi thân phận mình. Dạo này thật buồn, Face không thể vào
được, bạn bè chỉ cho nhiều cách nhưng nản quá, chẳng buồn đụng đến. Thế là thế
giới bạn bè nho nhỏ coi như mất hết!
“Mọi người luôn nói em thật mạnh mẽ, bước
qua bao nỗi buồn, mà nào ai biết em cũng chỉ là một cô gái bình thường. Còn
mình em trong cô đơn, thì bờ vai em run lên nước mắt rơi âm thầm một mình em biết.
Mà ngày anh nói không còn gì nữa, đến nay ta giữ lại, là ngày hôm đó em ngã gục
mà bờ môi cố gượng cười, dòng đời riêng em chơi vơi thì làm sao vui anh ơi! Em
yêu đương phía sau những tiếng cười”
Tôi mới hiểu cái gì là cuộc sống thực dụng,
lời nói đầu môi chót lưỡi,…
Tất cả chỉ là giả dối, chả thể tin tưởng
ai ngoài chính mình được cả. Tôi từ lâu phải nên biết như thế!!! Chẳng nên phí
thời gian làm gì! Tôi phải học cách tự dựa vào bản thân, chả nên tin vào lời
người khác vì đó chỉ là lời đầu môi chót lưỡi. Nói cái gì lo lắng cho mình,
quan tâm mình…Tất cả cũng chỉ là muốn mình mang lại niềm vui cho họ mà thôi! Trên
đời này vốn chẳng có cái gì không có cái giá của nó cả! Tôi chẳng hề thuận tình
với những thứ giả trá như vậy. Nghe siết cũng phát nhàm!!! Tôi chẳng muốn nghe
nói nữa…Hình như tôi đã mất niềm tin trầm trọng vào cái gì gọi là tình yêu chân
thật hay gì gì rồi! Thật tồi tệ, khi một người tôi không hề thích cứ bám riết lấy
tôi, làm phiền tôi bằng mọi cách. Mà nói là muốn quan tâm…không thì họ trù dập
tôi, chửi tôi thậm tệ…đáng ghét!!! Có những người hèn mọn đến như vậy đấy!!!
Điều tôi cần đơn giản là một người có thể
chia sẻ với mình mọi niềm vui, nỗi buồn. Tìm người tri âm tri kỷ trong đời sống
thực này sao thực khó!!!