Lẽ ra tôi không nên bực mình với anh ta chứ?! Những điều anh nói đều đúng. Tại vì tôi vẫn chưa xem anh là bạn thân. Mà cách anh nói cũng không làm tôi ưng ý. Anh ta lại thông minh biết luôn chuyện đó!
Điều tôi lo sợ, chúng tôi không hề hợp nhau khi nói chuyện, giờ trở nên là vấn đề lớn cho hai người. Tôi phải suy nghĩ lại về mối quan hệ này thôi. Tại sao tôi đã rất cố gắng, thế mà anh ta vẫn phản ánh là sao. Tôi gần như không ở phòng đó, đi giao thiệp và đi giao thiệp...Vậy vẫn chưa đủ sao, anh ta muốn tôi biến mất khỏi phòng mới ưng ý sao? Đã vậy, tôi sẽ không đi đâu cho biết?! Anh ta muốn tôi làm sao nữa!
Sao tôi lại rơi vào mâu thuẫn như thế này kia chứ?! Tại sao anh ta lại là người giúp tôi? tại sao anh ta lại không ưng ý bất cứ chuyện gì tôi làm? Tại sao anh ta là người thu hút tôi mà không phù hợp với tôi. Một mớ mâu thuẫn!
Thứ Hai, 8 tháng 7, 2013
Tối hôm nay, vào Face bằng Firefox được rồi.
Mình đang lo một lát nữa có bị chặn không đây, nhưng tốc độ vẫn chậm lắm! Mình
có bao nhiêu chuyện buồn, tại mình vốn nhạy cảm. Cái chuyện:” Tôi tưởng giếng sâu,
tôi nối sợi dây dài. Ai ngờ giếng cạn, tiếc hoài sợi dây”. Thì ra giữa chúng
tôi lại không hợp nhau đến thế cơ, vậy mà tôi cứ tưởng…Những điều anh nói chẳng
hề làm tôi vui một chút nào cả. Vậy mà tôi đã suy nghĩ về anh thật nhiều, về những
điều anh đã giúp đỡ tôi, biết là không hợp sao cứ như thế nhỉ?! Tôi bị rơi vào
sự mâu thuẫn khủng khiếp giữa lòng tốt của anh và sự thật là chúng tôi quá trái
ngược nhau. Tôi không biết phải làm sao, ghét anh hay…
Công việc sao mà rắc rối quá, có người còn
dám lấy cớ liên lạc với tôi vì công việc để biết số điện thoại của tôi, rồi làm
phiền tôi một cách quá đáng! Thật đáng ghét…thế giới sao mà phức tạp quá! Mình
đã cố gắng mềm nắn, rắn buông lắm rồi, nhưng có người đã lợi dụng điều đó để dai
như đỉa muốn làm quen chi chi đó! Tôi quả thực không hề hứng thú với những mối
liên lạc mà tôi không biết rõ đầu đuôi. Bao nhiêu năm trước, tôi đã mỏi mòn chờ
điện thoại của một người. Nhưng tôi chỉ gặp những người tôi không muốn gặp. Tôi
cứ tưởng là người đó và cất công dò hỏi mỗi khi có số điện thoại lạ gọi đến.
Khi tôi biết là người xa lạ rồi, đối phương cũng hỏi tôi là ai, tôi chẳng buồn
trả lời. Người ta nói tôi chảnh, tôi này nọ. Tôi mặc kệ, vì trong tôi đã quá
nhiều thất vọng. Nhiều lần như thế, tôi đã không còn chờ đợi…và không bao giờ hứng
thú với mối liên lạc qua điện thoại.
Thứ Hai, 1 tháng 7, 2013
Giả dối!!!
Lắng nghe bài hát ”Em chỉ là một cô gái” của
Lâm Chí Khanh, chợt tủi thân phận mình. Dạo này thật buồn, Face không thể vào
được, bạn bè chỉ cho nhiều cách nhưng nản quá, chẳng buồn đụng đến. Thế là thế
giới bạn bè nho nhỏ coi như mất hết!
“Mọi người luôn nói em thật mạnh mẽ, bước
qua bao nỗi buồn, mà nào ai biết em cũng chỉ là một cô gái bình thường. Còn
mình em trong cô đơn, thì bờ vai em run lên nước mắt rơi âm thầm một mình em biết.
Mà ngày anh nói không còn gì nữa, đến nay ta giữ lại, là ngày hôm đó em ngã gục
mà bờ môi cố gượng cười, dòng đời riêng em chơi vơi thì làm sao vui anh ơi! Em
yêu đương phía sau những tiếng cười”
Tôi mới hiểu cái gì là cuộc sống thực dụng,
lời nói đầu môi chót lưỡi,…
Tất cả chỉ là giả dối, chả thể tin tưởng
ai ngoài chính mình được cả. Tôi từ lâu phải nên biết như thế!!! Chẳng nên phí
thời gian làm gì! Tôi phải học cách tự dựa vào bản thân, chả nên tin vào lời
người khác vì đó chỉ là lời đầu môi chót lưỡi. Nói cái gì lo lắng cho mình,
quan tâm mình…Tất cả cũng chỉ là muốn mình mang lại niềm vui cho họ mà thôi! Trên
đời này vốn chẳng có cái gì không có cái giá của nó cả! Tôi chẳng hề thuận tình
với những thứ giả trá như vậy. Nghe siết cũng phát nhàm!!! Tôi chẳng muốn nghe
nói nữa…Hình như tôi đã mất niềm tin trầm trọng vào cái gì gọi là tình yêu chân
thật hay gì gì rồi! Thật tồi tệ, khi một người tôi không hề thích cứ bám riết lấy
tôi, làm phiền tôi bằng mọi cách. Mà nói là muốn quan tâm…không thì họ trù dập
tôi, chửi tôi thậm tệ…đáng ghét!!! Có những người hèn mọn đến như vậy đấy!!!
Điều tôi cần đơn giản là một người có thể
chia sẻ với mình mọi niềm vui, nỗi buồn. Tìm người tri âm tri kỷ trong đời sống
thực này sao thực khó!!!
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)